Làm ăn ở VN: ”Know How” hay “Know Who”?

Câu chuyện bắt đầu trong một buổi chuyện phiếm giữa tôi và một anh bạn thương gia Thái Lan. Anh bạn hóm hỉnh tâm sự: “Sau hơn một năm làm việc, tôi đã rút ra bài học: muốn kinh doanh ở Việt Nam, ta phải làm ngược một vài thứ. Các bạn chỉ đảo có một chữ cái mà khiến cả quy trình đảo ngược.”

– Chữ gì vậy ?

– Chữ W từ cuối được đảo lên đầu khiến cho “know who” (biết ai) mới là tiên quyết và quan trọng chứ không phải “know how” (biết cách làm) như ở nhiều nước mà tôi từng làm.

Câu vấn đáp của anh bạn thoạt tiên khiến tôi thấy mê hoặc nhưng nghĩ lại cảm thấy có điểm gì đó ” gợn gợn ” trong lòng nên tôi tiếp :

– Vậy quan điểm của anh về chuyện này thế nào, nó tốt hay xấu ?

Câu vấn đáp cũng thật khôn khéo :

– Tôi thì cho rằng tất cả chúng ta nên để mọi thứ ở đúng trật tự của nó .

“Know how”, đừng “know who”

– ” Know who ” ở đây ám chỉ những mối quan hệ cá thể giữa người kinh doanh thương mại mà đơn cử hơn là người bán hoặc mua với người có thẩm quyền quyết định hành động của bên đối tác chiến lược mua hoặc bán .

Đa phần những nhà kinh doanh của tất cả chúng ta có vẻ như hiển nhiên công nhận mối quan hệ này tốt hay xấu có đặc thù quyết định hành động tới thành bại. Chúng ta cho rằng nếu ” thân quen ” được với sếp của đối tác chiến lược thì về cơ bản là đã thành công xuất sắc, lúc này thì mọi trở ngại về chất lượng mẫu sản phẩm, chất lượng dịch vụ, thậm chí còn cả Ngân sách chi tiêu cũng chỉ là chuyện ” nhỏ “. Tham nhũng, hối lộ, vô trách nhiệm một phần cũng khởi xướng từ cách đặt yếu tố như vậy .

– ” Know how ” ở đây không hàm nghĩa là ” tuyệt kỹ công nghệ tiên tiến ” ( thường được viết là know-how ) mà là chiêu thức, là quy trình tiến độ kinh doanh thương mại, nói ngắn gọn chính là những chuyên nghiệp và bài bản chuyên nghiệp mà một doanh nghiệp vận dụng để kinh doanh thương mại có hiệu suất cao trên nền người mua tiềm năng mà họ đã chọn .

Trong kinh doanh thương mại, nó có nghĩa là doanh nghiệp phải hiểu được mẫu sản phẩm của mình trong mối đối sánh tương quan với những loại sản phẩm cạnh tranh đối đầu. Hiểu được đối tượng người tiêu dùng người mua của mình. Hiểu được phương pháp tiếp cận, thuyết phục, ship hàng người mua cũng như cách để giữ người mua. Cách thức giữ gìn uy tín và bảo vệ chất lượng mẫu sản phẩm, dịch vụ của mình …

Vậy là “know how” đương nhiên bao hàm cả “know who” và nó phải được đặt lên ưu tiên hàng đầu. Thực tế ở trong và ngoài nước đều cho thấy những công ty thành công và có truyền thống đều đặt bài bản và đạo đức kinh doanh lên hàng đầu. Họ thường không bao giờ thỏa hiệp nếu sự thỏa hiệp đó có thể “bôi bẩn” hình ảnh của doanh nghiệp mình.

Những vấn đề của “Know who”

Trong điều kiện kèm theo hiện tại ở nước ta, việc đặt trọng tâm vào ” know who “, tập trung chuyên sâu thời hạn và tài lộc cho một hoặc 1 số ít nhân vật quan trọng của đối tác chiến lược, tuy hoàn toàn có thể giúp tất cả chúng ta thành công xuất sắc nhanh gọn và thuận tiện hơn nhưng nó tiềm ẩn những rủi ro đáng tiếc thời gian ngắn và dài hạn như :

– Cá nhân đó hoàn toàn có thể có yếu tố : bị thuyên chuyển, bị thải hồi, về hưu, dính dáng vào những vụ xì-căng-đan … Lúc đó, hàng loạt những nỗ lực trước kia của tất cả chúng ta coi như hết hiệu lực hiện hành .

– Trở ngại từ những cá thể hoặc phe nhóm khác trong tổ chức triển khai của đối tác chiến lược. Trong hầu hết những tổ chức triển khai luôn có những phe phái cạnh tranh đối đầu với nhau, và dù cạnh tranh đối đầu lành mạnh hay không thì phe trái chiều cũng khó hoàn toàn có thể tình cảm với những người quá thân thương với đối thủ cạnh tranh của họ .

– Khi Open những yếu tố hoặc rủi ro đáng tiếc ( như về chất lượng, dịch vụ, giao hàng … ) thì sẽ rất khó xử lý. Doanh nghiệp của tất cả chúng ta sẽ khó lòng nhận được sự cảm thông của mọi cá thể hoặc những bộ phận từ phía đối tác chiến lược. Thêm nữa, uy tín của doanh nghiệp hoàn toàn có thể bị tổn thất nghiêm trọng, phá sản cũng không phải là không hề xảy ra .

– Rất dễ gặp rủi ro đáng tiếc về pháp lý khi không minh bạch hóa được những hoạt động giải trí giữa hai bên .

– Như một hệ quả, những công ty dùng quan hệ cá thể làm vũ khí chính thì không lan rộng ra và không thay đổi được thị trường cho chính mình. Các doanh nghiệp này thường bị phụ thuộc vào một hoặc hai người mua ” ruột “, đúng chuẩn hơn là chịu ràng buộc vào người có quyền quyết định hành động trong sơ đồ tổ chức triển khai của người mua. Khi người này có yếu tố thì công ty cũng gặp yếu tố theo .

– Cuối cùng, chính những người chỉ huy, quản trị mà thuận tiện bị đối tác chiến lược rủ rê, lôi kéo, hối lộ hoặc thao túng thì cũng không phải là người đáng đáng tin cậy, đặc biệt quan trọng là trong những quan hệ lâu dài hơn .

Tôi không hề có dự tính hạ thấp vai trò của ” know who ” nhưng có lẽ rằng điều này cũng đáng để cho nhiều doanh nghiệp của tất cả chúng ta bỏ chút thời hạn ra tự hỏi và tìm ra những câu vấn đáp cho chính mình trong toàn cảnh hội nhập vào nền kinh tế tài chính quốc tế .

Theo Thời báo kinh tế SG

5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments