Nhạt là gì?

Nguyễn Thế Vinh
(Phiên dịch, Hà Nội)

Tôi thường liên tưởng chữ Nhạt với câu “Nhạt như nước ốc”. Chẳng ai thích làm người tẻ nhạt cả, bởi đơn giản là sẽ chẳng có ai chú ý đến một người tẻ nhạt. Và như thế cuộc sống sẽ vô cùng đơn điệu! Trong một thế giới biến động rất nhanh như hiện nay, đặc biệt trong một xã hội mà các giá trị chưa được xác định và có xu hướng biến đổi không ngừng thì sự nhạt nhẽo trong công việc, suy nghĩ, cuộc sống, tâm hồn sẽ làm cho con người ta dần dần “biến mất” trong cộng đồng.

Tôi thích trải nghiệm nhiều điều bất ngờ và thú vị trong cuộc sống, nên tôi sẽ không chọn vị nhạt cho cuộc đời mình. Tuy nhiên tôi không muốn “chống” lại những ai chọn cuộc sống tẻ nhạt, bởi đơn giản, mỗi người có quyền chọn một cuộc sống theo cách của mình. Trong công việc thì sự đơn điệu và buồn tẻ sẽ khiến cho 8 giờ ngồi văn phòng sẽ dài lê thê và chính sự nhạt nhẽo của công việc cũng sẽ giết chết sự tự tin để khám phá những khả năng khác của bản thân, dẫn đến chấp nhận sống trong vòng luẩn quẩn của sự nhạt.

Bạn đang đọc: Nhạt là gì?

Một tâm hồn nhạt thì buồn hơn nữa, anh ta / cô ta sẽ khó đủ sự nhạy cảm để hoàn toàn có thể cảm nhận hay mày mò được những khoảnh khắc và những giá trị tươi đẹp của đời sống. Tôi thích được giao du và đối thoại với những người không nhạt, bởi lẽ họ là những người hoàn toàn có thể truyền cảm hứng hay chí ít hoàn toàn có thể san sẻ những giá trị mới trong đời sống .

Lê Đăng Ninh
(Công ty quảng cáo, Tp.HCM)

Nhạt à, chắc là thiếu sự vui nhộn, chuyện trò thiếu hấp dẫn, những câu truyện thì thiếu sự logic. Trong đời sống thì sống đời sống thông thường quá, yên bình quá, cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày, chẳng ham muốn gì. Nhạt nhẽo thì không hay cho lắm, về đời sống niềm tin thì nó không giúp mình có động lực phấn đấu, có phần còn làm chai lỳ xúc cảm .
Đôi khi, sau giờ thao tác, tâm lý về con người, xã hội, tình yêu thì cũng đôi lúc thấy nhạt nhạt. Nhiều khi là thấy “ chết lâm sàng ” đấy ! Những lúc thấy tâm hồn rỗng tuếch, thì mình lại xem phim, đọc sách, kiếm tìm những điều mê hoặc, những câu truyện trong sách vở rồi phiêu lưu vào đời sống “ ảo ” để làm thi vị hơn đời sống hiện tại. Đấy không phải là cách mình trốn chạy hiện tại nhạt nhẽo, mà vừa để cân đối trạng thái tâm hồn, vừa có chút kỹ năng và kiến thức cho vốn sống của mình đa dạng và phong phú hơn khi tiếp xúc với bè bạn còn biết đường mà nói, cho khỏi nhạt .
Mình cũng quen nhiều những người bạn sống đời sống nhạt, thi thoảng dạo blog của họ lại thấy những dòng như “ dạo này chán quá ”, “ mình cứ thấy ngao ngán, chả thích thao tác gì ” … Đấy, chứng tỏ là họ đang bị bệnh nhạt, cứ ngày qua ngày bằng lặng, không biết hứng thú gì, cái gì cũng chán, không tình yêu, không ham muốn danh vọng, tiền tài, mà cũng chẳng thấy bằng lòng với hiện tại. Sau này, nếu tìm bạn đời tri kỷ, chẳng may vớ phải cô vợ nhạt thếch kể cũng chán. Bảo yêu cũng ừ, bảo giận cũng ừ, chẳng tranh cãi gì thì buồn lắm .

Đặng Ngọc Bảo Quyên
(Giám đốc Nhân sự, Tp.HCM)

Mình nghĩ đã là người, đã sống và có suy nghĩ thì không ai là người tẻ nhạt. Chỉ có điều người khác có cảm nhận được cái chiều sâu trong tâm hồn của mình hay không. Có những người không lúc nào nói gì cả, tưởng là họ nhạt, không sâu sắc, nhưng đến một lúc nào, họ sẽ nói chỉ một câu mà làm cho mình suy nghĩ rất nhiều. Có những người suốt ngày cứ bô lô ba la trên trời dưới đất, tưởng là vô thưởng vô phạt, nhưng khi bắt trúng mạch, họ có thể làm cho mình thấy được rất nhiều điều.

Mình ý niệm mỗi người hãy nhiệt tình với bản thân, với người khác và với đời sống. Mỗi người là chính mình, nói điều mình nghĩ, kể chuyện mình từng thưởng thức, thì mỗi người, mỗi cuộc sống là một bức tranh muôn màu, không ai là nhạt cả. Nhạt nhất, theo mình, là việc “ đóng kịch ” để cố tỏ ra mình là một ai đó, theo một kiểu mẫu nào đó. Trong khi kiểu mẫu kia không giống gì bản thân mình cả .
Bởi thế mình nỗ lực sống thật với thực chất và chiêm ngưỡng và thưởng thức những điều mê hoặc mà đời sống và những người chung quanh mang lại. Được một người san sẻ tâm tư nguyện vọng với mình, hiểu được người ta, thấy được sắc tố rất riêng của họ, là một điều niềm hạnh phúc .

Nguyễn Ngọc Quân
(Họa sĩ, Hà Nội)

Nhạt nó giống như vô hình vậy. Nhạt giúp tôi nhận biết các vị khác dễ dàng hơn! Hiện hữu trước mắt mà chẳng thấy gì. Có lẽ, nó rơi vào điểm mù của thị giác, cứ như mấy dòng nhạc thị trường bây giờ, nghe xong, mà chẳng đọng lại cái gì, mà cũng chẳng buồn phản ứng. Lĩnh vực liên quan đến công việc của tôi, đó là hội họa, mà hội họa Việt Nam thì nhìn chung là nhạt rồi.

Quanh đi quẩn lại vẫn khuôn mặt cũ. Các họa sỹ trẻ vẫn chưa thể sánh kịp với những họa sỹ thế hệ trước. Hôm nọ tôi đi xem triển lãm của họa sỹ lão thành Nguyễn Thị Kim Bạch mà thấy có lẽ rằng còn lâu mình mới hoàn toàn có thể làm được như vậy. Quan niệm của tôi là làm thương mại, trước khi làm nghệ thuật và thẩm mỹ, chẳng còn phân vân giữa nghệ thuật và thẩm mỹ và thương mại nữa .
Trương Nghệ Mưu công bố từ giờ trở đi tôi chỉ làm phim thương mại. Thương mại xịn còn hay gấp mấy lần thẩm mỹ và nghệ thuật nửa mùa. Nếu để chống lại cái nhạt, thế thì phải chống lại chính mình và vô số người quanh mình, thực chất sự chống đối cũng chính là nhạt nhẽo ! Còn về chuyện tình cảm, sau này, nếu có duyên lấy được một cô vợ nhạt, thì tôi sẽ phải rất mặn để bù lại thôi !

Đỗ Mạnh Cường
(Nhà thiết kế thời trang, Tp.HCM)

Năm trước, tôi có đến thăm một trung tâm lớn về thời trang của Sài Gòn. Năm nay, khi tôi có dịp quay lại, thì những bộ quần áo của năm trước vẫn còn trưng bày, và không có những sản phẩm mới. Tôi tự hỏi rằng, thời trang của mình đang đứng yên, dậm chân tại chỗ, liệu đấy có phải là Nhạt không?

Tôi chẳng khi nào kén chọn người mua, bởi người mua mới là người lựa chọn cho tôi. Một người mua nhạt, là khách không có gout thẩm mỹ và nghệ thuật, ăn mặc không tương thích với thời gian và thực trạng, không có phong thái riêng cho chính mình. Nhiệm vụ của nhà phong cách thiết kế, là tư vấn, hướng cho họ ăn mặc đẹp hơn, sang trọng và quý phái hơn, phong thái hơn .
Tôi sợ nhất trong đám đông gặp 1000 người giống nhau, chẳng ai điển hình nổi bật cả, đó là một sự nhàm chán kinh điển. Bản thân tôi cũng chống nhàm chán bằng cách ăn mặc. Tôi làm váy cho mẫu nam, bản thân tôi cũng mặc váy nữa, mà tôi mặc siêu đẹp đấy, nhận được rất nhiều lời khen của mọi người. Còn ai vướng mắc về những cái khuyên trên mặt tôi, thì đây là một sở trường thích nghi thôi. Có thể, khuôn mặt tôi sẽ chả khi nào bị nhạt, bởi những sở trường thích nghi đó của tôi. Tại sao không chứ, nếu như con gái thường make up, thì tôi chọn cho mình cách xâu mũi, xâu mắt, cũng là cách làm cho khuôn mặt bớt nhạt, đẹp trai hơn, nhưng mỗi tội trẻ con nhìn thấy, lại hay sợ tôi .
Tôi biết, mình là một người có nhiều xúc cảm, đôi lúc hơi yếu ớt. Nhưng tôi đã hết đơn độc, sau cái bộ sưu tập đơn độc rồi. Bộ sưu tập Fashion’s Victim của tôi, làm cho những người trẻ, sống tự do, ăn mặc tự do, làm những gì họ nghĩ với những đậm chất ngầu mạnh. Còn có sợ nó nhạt hay không, xin cứ để mọi người phán xét .

Đoàn Minh Hằng
(Công ty truyền thông, Hà Nội)

Biển nhạt bát ngát, biết đâu là bờ. Một lúc nào đó khi ai đó cảm nhận thấy cái nhạt, chẳng qua là họ đang quá cầu toàn. Tùy khẩu vị của mỗi người mà cái nhạt cũng có những vị khác nhau của nó. Có những người cho rằng cứ phải đọc thật nhiều sách, nghe thật nhiều nhạc, xem thật nhiều phim, đi thật nhiều nơi, biết thật nhiều người nổi tiếng, tham gia nhiều hoạt động giải trí xã hội, hiểu biết thật nhiều kiến thức và kỹ năng về đời sống mới là không nhạt .
Có những người cho rằng cứ phải thao tác thật cật lực, đắm chìm mình trong quốc tế của việc làm, tạo ra những loại sản phẩm mà mọi người phải trầm trồ ngưỡng mộ mới là không nhạt. Nhưng cũng có những người sau khi trải qua toàn bộ những việc làm đó vẫn thấy mình nhạt, vẫn thấy đời nhạt .
Khi chọn bạn, tôi không có tiêu chuẩn nhạt hay không. Quan trọng là có tương thích với mình hay không và hoàn toàn có thể san sẻ được nhiều thứ hay không. Vì với người này, mình là nhạt, nhưng với người khác họ lại không thấy thế. Mình cũng khó hoàn toàn có thể nhìn nhận ai nhạt được lắm. Vì chắc gì mình đã biết hết được quốc tế của người khác. Còn có những người chẳng hề làm gì như vậy vẫn chẳng thấy mình nhạt tẹo nào .

Có đôi lúc tôi thấy mình nhạt, thường là khi tôi không hài lòng về bản thân hoặc cuộc sống của mình. Nhưng điều đó là tốt. Phải có khi cảm nhận được những lúc mình tẻ nhạt mới biết ở đời mình đang là ai được. Ngoài ra, tôi có suy nghĩ rằng bản thân tất cả mọi người chúng ta không ai nhạt cả. Vì cuộc sống vốn dĩ đã rất phong phú, đa dạng, nhiều chiều, phức tạp, lắm mầu sắc và nhiều hương vị rồi. Chính vì thế tôi không sợ mình bị nhạt!

Linh Miryo

5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments