Em là tất cả những gì anh khao khát – Tùy Hầu Châu

Chương 1.1 : Tương tư là thứ chẳng đáng để bận tâm Bạn đã từng yêu chưa ? Bạn đã từng trải qua bao nhiêu cuộc tình ? Từ trước tới giờ bạn đã từng thích mấy người ? Cảm giác của những cuộc tình đó có giống nhau không ? Là ai ? Vào khi nào ? Ở đâu ? Tại sao ? “ Em là người tiên phong, và cũng là người sau cuối của anh. ” “ Đồ lừa đảo ! ” Người anh muốn nắm tay đi đến cuối cuộc sống này, trước khi em tới chưa từng có ai, sau khi có em không thêm ai khác … Bước ra khỏi cánh cửa thang máy là dãy hiên chạy dọc dài khoảng chừng mười mét, sàn nhà thoáng rộng được phủ một lớp thảm dày mới tinh màu xanh khổng tước với những hoa văn được thêu bằng tay thủ công, lối vào được trải thảm làm bằng lông cừu nhập khẩu từ New Zealand khiến người ta có cảm xúc như đang bước trên mây, êm ái không một tiếng động. Trần nhà chỗ hiên chạy treo một dãy đèn hoa ngọc lan, thủy tinh tự nhiên phản chiếu những tia sáng thanh mát và bùng cháy rực rỡ. Ánh sáng chói lóa khiến Khương Kỷ Hứa phải chớp chớp mắt. Cô đẩy hai cánh cửa lớn màu nâu đỏ vừa dày vừa nặng ra, bên trong chính là phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình. Căn phòng to lớn có diện tích quy hoạnh hơn hai trăm năm mươi mét vuông, được chia thành nhiều gian phòng nhỏ, gồm : phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng khách, phòng ăn, phòng mát-xa cá thể … tổng số không dưới mười gian phòng. Tất cả những tay nắm cửa với lối phong cách thiết kế bày biện như được dát vàng, nhưng mỗi chi tiết cụ thể đều thanh nhã, thanh thoát, không hề khoa trương chút nào. An Mỹ đứng phía sau Khương Kỷ Hứa, kinh ngạc thốt lên : “ Quá xa xỉ ! ” Khương Kỷ Hứa khom sống lưng, thay đôi dép lê mềm mại và mượt mà ở cửa chính, nhẹ nhàng nói : “ Phòng Tổng thống của khách sạn rất ít khi được sử dụng, hầu hết là để nâng cao giá trị và vị thế của khách sạn mà thôi. ” An Mỹ gật đầu tán đồng rồi đi theo sau Khương Kỷ Hứa, cẩn trọng ghi chép lại những việc làm và những điều cần quan tâm mà Khương Kỷ Hứa nói : “ Trên giá để tạp chí trong phòng hoạt động và sinh hoạt chung ngoài cuốn Tuần san Thương mại ra, hoàn toàn có thể để thêm hai cuốn tạp chí y học. Lấy hai cuốn Khám nghiệm y học lâm sàng với Sinh vật và y học mới nhất đi ! ” “ Đổi hoa tulip trên giàn thành tử la lan, sẽ ít phấn hoa hơn. ” “ Gối trong phòng ngủ của khách ngoài ruột lông ra, sẵn sàng chuẩn bị thêm một đôi ruột kiều mạch, bên trong bỏ thêm một chút ít hoa cúc trắng khô, hoặc hoa oải hương sẽ giúp ngủ ngon hơn. ” … Khương Kỷ Hứa dặn dò tỉ mỉ tổng số đã lên đến mấy chục điều. An Mỹ chỉ về phía phòng ngủ phụ : “ Trong tài liệu không thấy ra mắt về người bạn gái đi cùng Quý tiên sinh, chẳng biết có điểm nào cần chú ý quan tâm không nhỉ ? ” Khương Kỷ Hứa nhíu mày tâm lý. An Mỹ lại lẩm bẩm : “ Nếu thật sự dẫn theo bạn gái, chắc cũng sẽ ngủ cùng nhau trong phòng ngủ chính thôi. ” “ Đó là việc riêng của khách. ” Khương Kỷ Hứa nhắc nhở An Mỹ. Giọng nói của cô trong trẻo, giọng điệu mềm mỏng, nhưng có chút gì đó rất khó chớp lấy. An Mỹ thầm nghĩ, giọng nói như thế này mặc dầu có lớn tiếng quát nạt cũng vẫn dễ nghe. Cô thật sự rất quý Giám đốc Khương, chưa từng có cấp trên nào khiến cô cảm thấy ấm cúng như vậy. Hơn nữa, vị Giám đốc này … còn đẹp không sao tả xiết. Khương Kỷ Hứa dẫn An Mỹ tới phòng ngủ phụ, kiểm tra kỹ lưỡng mỗi một chi tiết cụ thể bên trong. Cuối cùng, cô đến bên bàn trang điểm, chỉ vào chiếc giá nhỏ để lược : “ Ngoài lược sừng ra, sẵn sàng chuẩn bị thêm một bộ lược tròn và lược bản to nữa ! Nếu khách nữ là người tóc xoăn dài thì nhất định sẽ dùng tới. ” An Mỹ hấp tấp vội vàng ghi lại, vừa ghi vừa lẩm bẩm : “ Mặc dù đây là một nhân vật tầm cỡ, nhưng Giám đốc Hà cũng không nên bắt chị đích thân ship hàng vị Quý tiên sinh này, một Giám đốc như chị sao hoàn toàn có thể đi làm quản gia tại phòng ( * ) cơ chứ ? ” ( * ) Quản gia tại phòng : Chỉ người thân cận, chăm nom cho khách VIP trong phòng Tổng thống của khách sạn. ( Mọi chú thích trong cuốn sách này đều là của người dịch ). Khóe môi Khương Kỷ Hứa hơi cong lên, giọng điệu rất bình thản : “ Nói cho cùng cũng đều là việc làm của khách sạn, vị khách lần này do quản trị đích thân đón rước, Giám đốc Hà sắp xếp chị làm quản gia tại phòng cũng có suy tính riêng của chị ấy. ” So với thái độ “ bênh vực kẻ yếu ” của An Mỹ, Khương Kỷ Hứa trọn vẹn không nhận xét nhiều về sự sắp xếp này, họa từ miệng mà ra, cô không muốn gây thêm rắc rối. Cô kéo chiếc rèm cửa nhã nhặn nhưng nặng nề ra, bên ngoài là bờ biển Bắc Hải của thành phố S. Cửa sổ bằng kính sạch bong, những tia nắng yếu ớt xuyên qua lớp thủy tinh công nghiệp rọi vào trong phòng, rơi xuống chiếc đĩa sứ tròn đặt trên bàn, bùng cháy rực rỡ tới mức lóa mắt. An Mỹ thở dài, cô không thích Hà Vân. Hai tháng trước, Hà Vân và Khương Kỷ Hứa cùng phỏng vấn cô. Hà Vân mới nhìn đã thấy không hài lòng về cô, còn Khương Ky Hứa thì đồng ý chấp thuận giữ cô lại. Thế nên, trong tình cảm mà An Mỹ dành cho Khương Kỷ Hứa còn có cả sự cảm kích nữa. “ Em cảm thấy chị ta cố ý nhằm mục đích vào chị. ” An Mỹ nói. Cô trợ lý An Mỹ này có rất nhiều điểm tốt, chỉ có điều quá dễ dãi trong việc thổ lộ tâm tư nguyện vọng với người khác. Có lẽ cô ấy nghĩ dùng cách này sẽ thuận tiện hòa đồng với mọi người hơn, nhưng không hề biết rằng làm như vậy hoàn toàn có thể sẽ khiến mình vô tình đắc tội với người ta. Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn An Mỹ : “ Vậy sao ? ” An Mỹ thở dài : “ Chị không cảm nhận được sao ? Giám đọc Hà sợ chị sẽ cướp mất vị trí của chị ta. ” Khương Kỷ Hứa tâm lý một lát, nhã nhặn lên tiếng : “ Phải luôn tôn vinh cẩn trọng mà, chị cũng lo một ngày nào đó em sẽ cướp mất “ bát cơm ” của chị đấy ! ” An Mỹ đỏ mặt : “ Giám đốc Khương, chị lại trêu em rồi ! ” Phòng Tổng thống là một quốc tế khác của khách sạn, một quốc tế “ cao cao tại thượng ”. Môi trường và cung cách ship hàng ở đây luôn là tốt nhất, xa xỉ nhất, ngay đến ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ hay mái vòm bằng thủy tinh cũng mang một quý phái riêng. Cho dù quốc tế bên ngoài luôn hô vang khẩu hiệu “ người người bình đẳng ”, nhưng trong ngành khách sạn này không hề tránh khỏi việc phân biệt giai cấp. Kể ra, phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình đã mấy tháng trời không Open đón khách rồi. Hai ngày trước, vị Tổng Giám đốc của Công thương nghiệp Bắc Hải đã ra thông tư cho Lục Tự sẵn sàng chuẩn bị trưng dụng phòng Tổng thống. Ngay sau đó, Lục Tự – Tổng Giám đốc của khách sạn Thịnh Đình, đã lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Trong ngành khách sạn, người mua chính là Thượng đế. Mà với một khách sạn năm sao Bạch kim ( * ) như Bắc Hải Thịnh Đình, mỗi vị khách tới đây đều đại diện thay mặt cho thế lực hoặc gia tài, vị khách ở trong phòng Tổng thống kia lại càng là Thượng đế trong những vị Thượng đế. ( * ) Khách sạn cấp năm sao Bạch kim ( Platinum 5 star khách sạn ) : Yêu cầu của một khách sạn như vậy là nó đã đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao từ hai năm trở lên, nằm ở khu vực TT thương mại hoặc những khu vực sầm uất của thành phố, phong cách thiết kế bên ngoài phải có phong thái riêng … cùng một số ít tiêu chuẩn khác. Thượng đế sắp tới, khách sạn hoàn toàn có thể không chuẩn bị sẵn sàng chu đáo sao ? Còn Khương Kỷ Hứa trong mấy ngày này sẽ phải đảm nhiệm chức Tổng quản đại nội trong “ Hoàng cung thu nhỏ ”. Thứ Sáu, vị khách cao quý đó sẽ tới nơi. Buổi chiều, Lục Tự lại triệu tập một cuộc họp chớp nhoáng. “ Khương Kỷ Hứa, phía Quý tiên sinh chuẩn bị sẵn sàng thế nào rồi ? ” Lục Tự hỏi. Khương Kỷ Hứa nhìn về phía Lục Tự : “ Về cơ bản đều đã sẵn sàng chuẩn bị xong xuôi rồi. ” “ Tôi muốn cô bảo vệ với tôi rằng sẽ tuyệt đối không có bất kể sai sót gì. ” Lục Tự nhíu mày. Có thể thấy, rõ ràng anh rất không hài lòng với câu vấn đáp vừa qua của Khương Kỷ Hứa. Lục Tự không phải là một người đàn ông dễ tính, từ nhân viên cấp dưới thông thường ở bộ phận tiêu thụ của khách sạn mà leo được đến chức vụ Tổng Giám đốc này, chắc như đinh yều cầu của anh so với việc làm luôn vô cùng nghiêm khắc. Khương Kỷ Hứa ngẩng đầu, khẳng định chắc chắn : “ Tôi nhất định sẽ không để xảy ra bất kể sai sót nào ! ” Cuộc họp kết thúc, Khương Kỷ Hứa chậm rãi sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn. Những người làm trong ngành khách sạn luôn hành vi nhanh gọn, chỉ một loáng mà phòng họp đã chẳng còn lại mấy người. Hà Vân ngồi bên cạnh Khương Kỷ Hứa đùng một cái lên tiếng : “ Năm ngoái, ở chỗ tất cả chúng ta cũng có một nhân viên cấp dưới lễ tân đến làm quản gia cho một vị khách quý rất nổi tiếng. Cuối cùng, cô ta đã đi luôn cùng vị khách đó, nghĩ lại mới thấy cô ta thật là như mong muốn ! ” Khương Kỷ Hứa mỉm cười : “ Đúng vậy ! Nhưng như mong muốn kiểu này không lặp lại được đâu, nếu không thì em cũng sẽ nhân thời cơ này mà cố gắng nỗ lực một chút ít. ” Chỉ một bộ phận người mua lại có đến hai Giám đốc, nên nhất định sẽ có người chính kẻ phụ. Khương Kỷ Hứa nhớ lại hồi còn đi học, trong lớp có lớp trưởng và lớp phó, hình như cũng không mấy hòa hợp. “ Vậy chị chúc em được như ý nguyện ! ” Hà Vân cầm xấp tài liệu bước ra cửa, lúc đi ngang qua chỗ Lục Tự, chị ta còn không quên liếc mắt đưa tình. Người trong phòng họp đã ra về gần hết, chỉ còn lại Khương Kỷ Hứa cùng với Lục Tự ở cách đó không xa đang dặn dò nhà bếp trưởng Hoàng một số ít việc lặt vặt. Khương Kỷ Hứa chưa rời đi, vì cô biết Lục Tự nhất định sẽ giữ mình lại. Quả nhiên, cô vừa đứng dậy đã nghe thấy Lục Tự gọi : “ Giám đốc Khương, cô đợi chút ! ” Khương Kỷ Hứa đáp lại một tiếng rồi dừng bước. Lúc nhà bếp trưởng đi ngang qua chỗ cô còn không quên nhắc nhở : “ Tiểu Hứa, đừng quên bữa tiệc sinh nhật tối nay nhé ! ” “ Không quên đâu ạ. ” Khương Kỷ Hứa nháy mắt tinh nghịch với nhà bếp trưởng. Đến khi đứng trước mặt Lục Tự, cô lập tức trở về với vẻ trang nghiêm : “ Tổng giám đốc Lục, còn việc gì nữa ạ ? ” Lục Tự trước nay không ưa cười đùa, nhìn mặt anh chẳng biết là đang vui hay đang giận : “ Cô cùng tôi đi kiểm tra phòng một lượt nữa ! ” Công việc kiểm tra, của Lục Tự tỉ mỉ hơn Khương Kỷ Hứa nghĩ rất nhiều, thậm chí còn đã đạt đến những nhu yếu khắc nghiệt. Sau khi dẫn cô đi một vòng quanh phòng Tổng thống, anh đứng phía sau tấm kính thủy tinh hai lớp trong phòng khách kiểu Duplex ( * ), nói : “ Nếu cô không muốn làm quản gia của Quý tiên sinh, tôi hoàn toàn có thể bảo Hà Vân sắp xếp người khác. ” ( * ) Duplex : Căn hộ hạng sang trên cao được phong cách thiết kế thông tầng với nhau. Đây được xem là phong thái sống thời thượng bắt nguồn từ Manhattan, Thành Phố New York, vốn đang rất thông dụng trong giới thượng lưu ở Mỹ và những nước đang tăng trưởng. Khương Kỷ Hứa tự thấy mình không hề biểu lộ một chút ít không dễ chịu nào, thật sự không hiểu tại sao Lục Tự lại nói những lời này. Cô mím môi, vấn đáp rất khách khí : “ Đây là việc của khách sạn, không có gì là muốn hay không muốn cả. ” Lục Tự chỉ “ ừm ” một tiếng, ánh mắt hờ hững thoáng dừng lại trên hàng mi vừa dài vừa cong của Khương Kỷ Hứa ! Dạo một vòng nữa quanh phòng Tổng thống rồi mới ra ngoài, Khương Kỷ Hứa đi bên cạnh Lục Tự, cô luôn giữ một khoảng cách bảo đảm an toàn. Lục Tự ấn nút gọi thang máy, có vẻ như bỗng nhớ ra chuyện gì, đùng một cái lên tiếng : “ Tôi quên mất, thời điểm ngày hôm nay là sinh nhật cô. Chúc cô sinh nhật vui tươi ! ” Khương Kỷ Hứa hơi giật mình, tại sao Lục Tự lại biết ngày sinh nhật của cô ? Sau đó, cô lập tức nhớ ra, Lục Tự có trong tay hồ sơ của tổng thể những nhân viên cấp dưới trong khách sạn mà. Cô ngẩng đầu mỉm cười : “ Cảm ơn anh ! ” “ Tối nay có kế hoạch gì không ? ” Khương Kỷ Hứa ngẩn người ra một lát rồi mới vấn đáp : “ Bên bác Hoàng có tổ chức triển khai tiệc mừng cho tôi. ” Bác Hoàng chính là nhà bếp trưởng của khách sạn, mà việc làm của Khương Kỷ Hứa lại có mối liên hệ mật thiết với bộ phận căn phòng nhà bếp, nên cô đương nhiên phải có quan hệ tốt với bác Hoàng. Lục Tự gật đầu, không nói tiếp nữa. Trước khi bước ra khỏi thang máy, anh bình thản buông một câu : “ Đi chơi vui tươi ! Nhưng không được để ảnh hưởng tác động tới việc làm đâu nhé ! ” Một câu nói của Lục Tự phân thành hai loại ngôn từ đây gọi là “ vừa đấm vừa xoa ” sao ? Khương Kỷ Hứa tới lúc này mới phát hiện ra, thời điểm ngày hôm nay, Lục Tự mặc một bộ vest mới màu xanh xám làm từ vật liệu hạng sang. Áo sơ mi và cà vạt của anh cũng được phối màu rất hài hòa. Thường thì phía sau một người đàn ông có gu thẩm mỹ và nghệ thuật tốt là một người phụ nữ tinh xảo. Lục Tự đã kết hôn ba năm nay, nhưng luôn tạo cho người khác cảm xúc anh vẫn còn đang độc thân. Buổi tối, Khương Kỷ Hứa và nhóm của bác Hoàng đến Hòa Ngọc Lầu ăn món Tứ Xuyên. Không khí ấm cúng cùng với nồi lẩu Tứ Xuyên nghi ngút khói lan tỏa khắp căn phòng. Đầu bếp bên bộ phận đồ điểm tâm Tây đã làm một chiếc bánh ga-tô lớn. Khương Kỷ Hứa nhìn thấy bên trên viết số mười tám liền che miệng cười : “ Mọi người tốt thật đấy ! ” “ Đương nhiên rồi, phụ nữ sợ nhất là đến sinh nhật, thế nên cứ mãi mãi tuổi mười tám thôi ! ” Bác Hoàng cười hì hì. “ Quả nhiên đầu bếp nam là hiểu tâm ý phụ nữ nhất ”. An Mỹ trêu chọc. Cả nhóm người vui đùa rộn ràng, Khương Kỷ Hứa cười tít mắt, mang những miếng bánh ga-tô đã được cắt mời mọi người. Có người hỏi cô : “ Giám đốc Tiểu Khương, sao chị không tìm một người bạn trai đi ? ” Khương Kỷ Hứa nhún vai : “ Đừng hỏi như vậy nữa được không ? Cứ làm như thể tôi không muốn tìm vậy. ” Tiếp đó, mọi người mở màn chuyện trò rôm rả, nội dung được nhắc đến nhiều nhất là hôm nào nhất định phải ra mắt cho Khương Kỷ Hứa một người bạn trai tử tế. Cô không phủ nhận, nhận lời hết. Tối nay, cô uống cũng không ít. Có những lúc, duy trì tình bạn và tình cảm xã giao tốt đẹp trong việc làm là một điều rất hại dạ dày. Ăn cơm xong, mọi người lại liên tục đến quán karaoke hát hò, nhà hàng siêu thị thỏa thuê. Tàn tiệc, về đến căn hộ cao cấp nhỏ của mình đã là một giờ sáng, Khương Kỷ Hứa ngã vật ra giường ngủ luôn. Cô không muốn tâm lý gì nữa, nhưng tác dụng lại bị một giấc mơ thức tỉnh. Cô bật đèn lên, ngồi dựa vào đầu giường. Chiếc đồng hồ đeo tay tròn màu trắng trên tường kêu những tiếng tích tắc liên hồi, hiển thị đã hai rưỡi sáng. Khương Kỷ Hứa day day trán, lúc cô đang định ngủ tiếp thì điện thoại thông minh bỗng đổ chuông, kèm theo đó là tiếng “ choang ” của chậu hoa bên ngoài rơi vỡ. Gió đêm càn quét qua khung cửa sổ, có vẻ như muốn đập vỡ kính để xông vào. Thần kinh của cô gái vừa gặp ác mộng vô cùng mẫn cảm, Khương Kỷ Hứa giống như một “ chú thỏ đế ” chui tọt vào trong chăn. Chiếc điện thoại cảm ứng trên tủ đầu giường vẫn không ngừng reo vang. Lát sau, một bàn tay trắng trẻo từ trong chăn thò ra, nắm chặt lấy chiếc điện thoại thông minh rồi kéo nó vào trong chăn. Trên màn hình hiển thị nhấp nháy hiện lên 1 số ít điện thoại thông minh lạ, Khương Kỷ Hứa cố trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình, ấn nút vấn đáp, rồi đặt điện thoại cảm ứng bên tai. Cô hít sâu một hơi nhỏ nhẹ lên tiếng : “ Xin chào ! Xin hỏi .. ! ” Kết quả, trong điện thoại thông minh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô. Ngoài trời, gió lạnh thấu xương, toàn bộ thủy tinh trong căn phòng dường nhu đang hàng loạt rung lên … Vừa trải qua cơn ác mộng, Khương Kỷ Hứa nổi hết da gà, đang định tắt máy đi thì một giọng nói cố ý bị đè thấp truyền đến bên tai cô : “ Quay đầu nhìn ra hành lang cửa số nhà cô đi, ở đó hình như có một … ” Lời nói còn chưa dứt, Khương Kỷ Hứa đã vứt điện thoại cảm ứng ra xa, bật khóc nức nở. Đầu bên kia, một người đàn ông đầu húi cua giơ tay bật loa ngoài của điện thoại cảm ứng, rồi đặt lên bàn trà : “ Thẩm Hoành, Tiểu Hứa sợ đến phát khóc rồi. ” Không biết tiếng cười mở màn từ đâu, tiếp sau đó, mấy đôi nam nữ cũng cười sằng sặc. Tiếng khóc bi thương của cô gái trong điện thoại thông minh vẫn tiếp tục truyền đến … Một người đẹp tóc xoăn tỏ vẻ không vui : “ Tiểu Hứa là ai vậy ? ” Không ai đáp lại cô ta. Người đẹp hỏi lại người đàn ông ngồi bên cạnh mình. “ Là một kẻ nhát chết. ” Anh ta thản nhiên vấn đáp. Căn phòng này vốn đã hỗn tạp, giờ đây lại thêm tiếng khóc nức nở của cô gái trong điện thoại thông minh khiến tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp của Thẩm Hoành bỗng chốc trở nên không dễ chịu. Anh ta với tay ngắt điện thoại thông minh : “ Mấy người đã đùa đủ chưa ? ” Thẩm Hoành không phải người thành phố S, nhưng ở đây anh ta có nhà, có xe, có vốn, có cả đàn bà. Rạng sáng, buổi tụ tập với đám bạn kết thúc, anh ta lái xe dạo một vòng quanh thành phố, sau đó đưa người phụ nữ ngồi trên xe tới khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình, nhưng bản thân anh ta lại không xuống xe .Chương 1.1 : Tương tư là thứ chẳng đáng để bận tâm Bạn đã từng yêu chưa ? Bạn đã từng trải qua bao nhiêu cuộc tình ? Từ trước tới giờ bạn đã từng thích mấy người ? Cảm giác của những cuộc tình đó có giống nhau không ? Là ai ? Vào khi nào ? Ở đâu ? Tại sao ? “ Em là người tiên phong, và cũng là người ở đầu cuối của anh. ” “ Đồ lừa đảo ! ” Người anh muốn nắm tay đi đến cuối cuộc sống này, trước khi em tới chưa từng có ai, sau khi có em không thêm ai khác … Bước ra khỏi cánh cửa thang máy là dãy hiên chạy dài khoảng chừng mười mét, sàn nhà thoáng đãng được phủ một lớp thảm dày mới tinh màu xanh khổng tước với những hoa văn được thêu thủ công bằng tay, lối vào được trải thảm làm bằng lông cừu nhập khẩu từ New Zealand khiến người ta có cảm xúc như đang bước trên mây, êm ái không một tiếng động. Trần nhà chỗ hiên chạy dọc treo một dãy đèn hoa ngọc lan, thủy tinh tự nhiên phản chiếu những tia sáng thanh mát và tỏa nắng rực rỡ. Ánh sáng chói lóa khiến Khương Kỷ Hứa phải chớp chớp mắt. Cô đẩy hai cánh cửa lớn màu nâu đỏ vừa dày vừa nặng ra, bên trong chính là phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình. Căn phòng to lớn có diện tích quy hoạnh hơn hai trăm năm mươi mét vuông, được chia thành nhiều gian phòng nhỏ, gồm : phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng khách, phòng ăn, phòng mát-xa cá thể … tổng số không dưới mười gian phòng. Tất cả những tay nắm cửa với lối phong cách thiết kế bày biện như được dát vàng, nhưng mỗi chi tiết cụ thể đều thanh nhã, thanh thoát, không hề khoa trương chút nào. An Mỹ đứng phía sau Khương Kỷ Hứa, kinh ngạc thốt lên : “ Quá xa xỉ ! ” Khương Kỷ Hứa khom sống lưng, thay đôi dép lê quyến rũ ở cửa chính, nhẹ nhàng nói : “ Phòng Tổng thống của khách sạn rất ít khi được sử dụng, hầu hết là để nâng cao giá trị và vị thế của khách sạn mà thôi. ” An Mỹ gật đầu tán đồng rồi đi theo sau Khương Kỷ Hứa, cẩn trọng ghi chép lại những việc làm và những điều cần quan tâm mà Khương Kỷ Hứa nói : “ Trên giá để tạp chí trong phòng hoạt động và sinh hoạt chung ngoài cuốn Tuần san Thương mại ra, hoàn toàn có thể để thêm hai cuốn tạp chí y học. Lấy hai cuốn Khám nghiệm y học lâm sàng với Sinh vật và y học mới nhất đi ! ” “ Đổi hoa tulip trên giàn thành tử la lan, sẽ ít phấn hoa hơn. ” “ Gối trong phòng ngủ của khách ngoài ruột lông ra, sẵn sàng chuẩn bị thêm một đôi ruột kiều mạch, bên trong bỏ thêm một chút ít hoa cúc trắng khô, hoặc hoa oải hương sẽ giúp ngủ ngon hơn. ” … Khương Kỷ Hứa dặn dò tỉ mỉ tổng số đã lên đến mấy chục điều. An Mỹ chỉ về phía phòng ngủ phụ : “ Trong tài liệu không thấy ra mắt về người bạn gái đi cùng Quý tiên sinh, chẳng biết có điểm nào cần quan tâm không nhỉ ? ” Khương Kỷ Hứa nhíu mày tâm lý. An Mỹ lại lẩm bẩm : “ Nếu thật sự dẫn theo bạn gái, chắc cũng sẽ ngủ cùng nhau trong phòng ngủ chính thôi. ” “ Đó là việc riêng của khách. ” Khương Kỷ Hứa nhắc nhở An Mỹ. Giọng nói của cô trong trẻo, giọng điệu mềm mỏng, nhưng có chút gì đó rất khó chớp lấy. An Mỹ thầm nghĩ, giọng nói như thế này mặc dầu có lớn tiếng quát nạt cũng vẫn dễ nghe. Cô thật sự rất quý Giám đốc Khương, chưa từng có cấp trên nào khiến cô cảm thấy ấm cúng như vậy. Hơn nữa, vị Giám đốc này … còn đẹp không sao tả xiết. Khương Kỷ Hứa dẫn An Mỹ tới phòng ngủ phụ, kiểm tra kỹ lưỡng mỗi một chi tiết cụ thể bên trong. Cuối cùng, cô đến bên bàn trang điểm, chỉ vào chiếc giá nhỏ để lược : “ Ngoài lược sừng ra, chuẩn bị sẵn sàng thêm một bộ lược tròn và lược bản to nữa ! Nếu khách nữ là người tóc xoăn dài thì nhất định sẽ dùng tới. ” An Mỹ hấp tấp vội vàng ghi lại, vừa ghi vừa lẩm bẩm : “ Mặc dù đây là một nhân vật tầm cỡ, nhưng Giám đốc Hà cũng không nên bắt chị đích thân ship hàng vị Quý tiên sinh này, một Giám đốc như chị sao hoàn toàn có thể đi làm quản gia tại phòng ( * ) cơ chứ ? ” ( * ) Quản gia tại phòng : Chỉ người thân cận, chăm nom cho khách VIP trong phòng Tổng thống của khách sạn. ( Mọi chú thích trong cuốn sách này đều là của người dịch ). Khóe môi Khương Kỷ Hứa hơi cong lên, giọng điệu rất bình thản : “ Nói cho cùng cũng đều là việc làm của khách sạn, vị khách lần này do quản trị đích thân đón rước, Giám đốc Hà sắp xếp chị làm quản gia tại phòng cũng có suy tính riêng của chị ấy. ” So với thái độ “ bênh vực kẻ yếu ” của An Mỹ, Khương Kỷ Hứa trọn vẹn không nhận xét nhiều về sự sắp xếp này, họa từ miệng mà ra, cô không muốn gây thêm rắc rối. Cô kéo chiếc rèm cửa lịch sự và trang nhã nhưng nặng nề ra, bên ngoài là bờ biển Bắc Hải của thành phố S. Cửa sổ bằng kính sạch bong, những tia nắng yếu ớt xuyên qua lớp thủy tinh công nghiệp rọi vào trong phòng, rơi xuống chiếc đĩa sứ tròn đặt trên bàn, tỏa nắng rực rỡ tới mức lóa mắt. An Mỹ thở dài, cô không thích Hà Vân. Hai tháng trước, Hà Vân và Khương Kỷ Hứa cùng phỏng vấn cô. Hà Vân mới nhìn đã thấy không hài lòng về cô, còn Khương Ky Hứa thì đồng ý chấp thuận giữ cô lại. Thế nên, trong tình cảm mà An Mỹ dành cho Khương Kỷ Hứa còn có cả sự cảm kích nữa. “ Em cảm thấy chị ta cố ý nhằm mục đích vào chị. ” An Mỹ nói. Cô trợ lý An Mỹ này có rất nhiều điểm tốt, chỉ có điều quá dễ dãi trong việc thổ lộ tâm tư nguyện vọng với người khác. Có lẽ cô ấy nghĩ dùng cách này sẽ thuận tiện hòa đồng với mọi người hơn, nhưng không hề biết rằng làm như vậy hoàn toàn có thể sẽ khiến mình vô tình đắc tội với người ta. Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn An Mỹ : “ Vậy sao ? ” An Mỹ thở dài : “ Chị không cảm nhận được sao ? Giám đọc Hà sợ chị sẽ cướp mất vị trí của chị ta. ” Khương Kỷ Hứa tâm lý một lát, nhã nhặn lên tiếng : “ Phải luôn tôn vinh cẩn trọng mà, chị cũng lo một ngày nào đó em sẽ cướp mất “ bát cơm ” của chị đấy ! ” An Mỹ đỏ mặt : “ Giám đốc Khương, chị lại trêu em rồi ! ” Phòng Tổng thống là một quốc tế khác của khách sạn, một quốc tế “ cao cao tại thượng ”. Môi trường và cung cách ship hàng ở đây luôn là tốt nhất, xa xỉ nhất, ngay đến ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ hay mái vòm bằng thủy tinh cũng mang một đẳng cấp và sang trọng riêng. Cho dù quốc tế bên ngoài luôn hô vang khẩu hiệu “ người người bình đẳng ”, nhưng trong ngành khách sạn này không hề tránh khỏi việc phân biệt giai cấp. Kể ra, phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình đã mấy tháng trời không Open đón khách rồi. Hai ngày trước, vị Tổng Giám đốc của Công thương nghiệp Bắc Hải đã ra thông tư cho Lục Tự chuẩn bị sẵn sàng trưng dụng phòng Tổng thống. Ngay sau đó, Lục Tự – Tổng Giám đốc của khách sạn Thịnh Đình, đã lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Trong ngành khách sạn, người mua chính là Thượng đế. Mà với một khách sạn năm sao Bạch kim ( * ) như Bắc Hải Thịnh Đình, mỗi vị khách tới đây đều đại diện thay mặt cho thế lực hoặc gia tài, vị khách ở trong phòng Tổng thống kia lại càng là Thượng đế trong những vị Thượng đế. ( * ) Khách sạn cấp năm sao Bạch kim ( Platinum 5 star khách sạn ) : Yêu cầu của một khách sạn như vậy là nó đã đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao từ hai năm trở lên, nằm ở khu vực TT thương mại hoặc những khu vực sầm uất của thành phố, phong cách thiết kế bên ngoài phải có phong thái riêng … cùng một số ít tiêu chuẩn khác. Thượng đế sắp tới, khách sạn hoàn toàn có thể không chuẩn bị sẵn sàng chu đáo sao ? Còn Khương Kỷ Hứa trong mấy ngày này sẽ phải đảm nhiệm chức Tổng quản đại nội trong “ Hoàng cung thu nhỏ ”. Thứ Sáu, vị khách cao quý đó sẽ tới nơi. Buổi chiều, Lục Tự lại triệu tập một cuộc họp chớp nhoáng. “ Khương Kỷ Hứa, phía Quý tiên sinh sẵn sàng chuẩn bị thế nào rồi ? ” Lục Tự hỏi. Khương Kỷ Hứa nhìn về phía Lục Tự : “ Về cơ bản đều đã sẵn sàng chuẩn bị xong xuôi rồi. ” “ Tôi muốn cô bảo vệ với tôi rằng sẽ tuyệt đối không có bất kể sai sót gì. ” Lục Tự nhíu mày. Có thể thấy, rõ ràng anh rất không hài lòng với câu vấn đáp vừa qua của Khương Kỷ Hứa. Lục Tự không phải là một người đàn ông dễ tính, từ nhân viên cấp dưới thông thường ở bộ phận tiêu thụ của khách sạn mà leo được đến chức vụ Tổng Giám đốc này, chắc như đinh yều cầu của anh so với việc làm luôn vô cùng nghiêm khắc. Khương Kỷ Hứa ngẩng đầu, chứng minh và khẳng định : “ Tôi nhất định sẽ không để xảy ra bất kể sai sót nào ! ” Cuộc họp kết thúc, Khương Kỷ Hứa chậm rãi sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn. Những người làm trong ngành khách sạn luôn hành vi nhanh gọn, chỉ một loáng mà phòng họp đã chẳng còn lại mấy người. Hà Vân ngồi bên cạnh Khương Kỷ Hứa đùng một cái lên tiếng : “ Năm ngoái, ở chỗ tất cả chúng ta cũng có một nhân viên cấp dưới lễ tân đến làm quản gia cho một vị khách quý rất nổi tiếng. Cuối cùng, cô ta đã đi luôn cùng vị khách đó, nghĩ lại mới thấy cô ta thật là như mong muốn ! ” Khương Kỷ Hứa mỉm cười : “ Đúng vậy ! Nhưng như mong muốn kiểu này không lặp lại được đâu, nếu không thì em cũng sẽ nhân thời cơ này mà nỗ lực một chút ít. ” Chỉ một bộ phận người mua lại có đến hai Giám đốc, nên nhất định sẽ có người chính kẻ phụ. Khương Kỷ Hứa nhớ lại hồi còn đi học, trong lớp có lớp trưởng và lớp phó, hình như cũng không mấy hòa hợp. “ Vậy chị chúc em được như ý nguyện ! ” Hà Vân cầm xấp tài liệu bước ra cửa, lúc đi ngang qua chỗ Lục Tự, chị ta còn không quên liếc mắt đưa tình. Người trong phòng họp đã ra về gần hết, chỉ còn lại Khương Kỷ Hứa cùng với Lục Tự ở cách đó không xa đang dặn dò nhà bếp trưởng Hoàng một số ít việc lặt vặt. Khương Kỷ Hứa chưa rời đi, vì cô biết Lục Tự nhất định sẽ giữ mình lại. Quả nhiên, cô vừa đứng dậy đã nghe thấy Lục Tự gọi : “ Giám đốc Khương, cô đợi chút ! ” Khương Kỷ Hứa đáp lại một tiếng rồi dừng bước. Lúc nhà bếp trưởng đi ngang qua chỗ cô còn không quên nhắc nhở : “ Tiểu Hứa, đừng quên bữa tiệc sinh nhật tối nay nhé ! ” “ Không quên đâu ạ. ” Khương Kỷ Hứa nháy mắt tinh nghịch với nhà bếp trưởng. Đến khi đứng trước mặt Lục Tự, cô lập tức trở về với vẻ trang nghiêm : “ Tổng giám đốc Lục, còn việc gì nữa ạ ? ” Lục Tự trước nay không ưa cười đùa, nhìn mặt anh chẳng biết là đang vui hay đang giận : “ Cô cùng tôi đi kiểm tra phòng một lượt nữa ! ” Công việc kiểm tra, của Lục Tự tỉ mỉ hơn Khương Kỷ Hứa nghĩ rất nhiều, thậm chí còn đã đạt đến những nhu yếu khắc nghiệt. Sau khi dẫn cô đi một vòng quanh phòng Tổng thống, anh đứng phía sau tấm kính thủy tinh hai lớp trong phòng khách kiểu Duplex ( * ), nói : “ Nếu cô không muốn làm quản gia của Quý tiên sinh, tôi hoàn toàn có thể bảo Hà Vân sắp xếp người khác. ” ( * ) Duplex : Căn hộ hạng sang trên cao được phong cách thiết kế thông tầng với nhau. Đây được xem là phong thái sống thời thượng bắt nguồn từ Manhattan, Thành Phố New York, vốn đang rất phổ cập trong giới thượng lưu ở Mỹ và những nước đang tăng trưởng. Khương Kỷ Hứa tự thấy mình không hề biểu lộ một chút ít không dễ chịu nào, thật sự không hiểu tại sao Lục Tự lại nói những lời này. Cô mím môi, vấn đáp rất khách khí : “ Đây là việc của khách sạn, không có gì là muốn hay không muốn cả. ” Lục Tự chỉ “ ừm ” một tiếng, ánh mắt hờ hững thoáng dừng lại trên hàng mi vừa dài vừa cong của Khương Kỷ Hứa ! Dạo một vòng nữa quanh phòng Tổng thống rồi mới ra ngoài, Khương Kỷ Hứa đi bên cạnh Lục Tự, cô luôn giữ một khoảng cách bảo đảm an toàn. Lục Tự ấn nút gọi thang máy, có vẻ như bỗng nhớ ra chuyện gì, đùng một cái lên tiếng : “ Tôi quên mất, thời điểm ngày hôm nay là sinh nhật cô. Chúc cô sinh nhật vui tươi ! ” Khương Kỷ Hứa hơi giật mình, tại sao Lục Tự lại biết ngày sinh nhật của cô ? Sau đó, cô lập tức nhớ ra, Lục Tự có trong tay hồ sơ của toàn bộ những nhân viên cấp dưới trong khách sạn mà. Cô ngẩng đầu mỉm cười : “ Cảm ơn anh ! ” “ Tối nay có kế hoạch gì không ? ” Khương Kỷ Hứa ngẩn người ra một lát rồi mới vấn đáp : “ Bên bác Hoàng có tổ chức triển khai tiệc mừng cho tôi. ” Bác Hoàng chính là nhà bếp trưởng của khách sạn, mà việc làm của Khương Kỷ Hứa lại có mối liên hệ mật thiết với bộ phận phòng bếp, nên cô đương nhiên phải có quan hệ tốt với bác Hoàng. Lục Tự gật đầu, không nói tiếp nữa. Trước khi bước ra khỏi thang máy, anh bình thản buông một câu : “ Đi chơi vui tươi ! Nhưng không được để tác động ảnh hưởng tới việc làm đâu nhé ! ” Một câu nói của Lục Tự phân thành hai loại ngôn từ đây gọi là “ vừa đấm vừa xoa ” sao ? Khương Kỷ Hứa tới lúc này mới phát hiện ra, ngày hôm nay, Lục Tự mặc một bộ vest mới màu xanh xám làm từ vật liệu hạng sang. Áo sơ mi và cà vạt của anh cũng được phối màu rất hài hòa. Thường thì phía sau một người đàn ông có gu nghệ thuật và thẩm mỹ tốt là một người phụ nữ tinh xảo. Lục Tự đã kết hôn ba năm nay, nhưng luôn tạo cho người khác cảm xúc anh vẫn còn đang độc thân. Buổi tối, Khương Kỷ Hứa và nhóm của bác Hoàng đến Hòa Ngọc Lầu ăn món Tứ Xuyên. Không khí ấm cúng cùng với nồi lẩu Tứ Xuyên nghi ngút khói lan tỏa khắp căn phòng. Đầu bếp bên bộ phận đồ điểm tâm Tây đã làm một chiếc bánh ga-tô lớn. Khương Kỷ Hứa nhìn thấy bên trên viết số mười tám liền che miệng cười : “ Mọi người tốt thật đấy ! ” “ Đương nhiên rồi, phụ nữ sợ nhất là đến sinh nhật, thế nên cứ mãi mãi tuổi mười tám thôi ! ” Bác Hoàng cười hì hì. “ Quả nhiên đầu bếp nam là hiểu tâm ý phụ nữ nhất ”. An Mỹ trêu chọc. Cả nhóm người vui đùa rộn ràng, Khương Kỷ Hứa cười tít mắt, mang những miếng bánh ga-tô đã được cắt mời mọi người. Có người hỏi cô : “ Giám đốc Tiểu Khương, sao chị không tìm một người bạn trai đi ? ” Khương Kỷ Hứa nhún vai : “ Đừng hỏi như vậy nữa được không ? Cứ làm như thể tôi không muốn tìm vậy. ” Tiếp đó, mọi người mở màn chuyện trò rôm rả, nội dung được nhắc đến nhiều nhất là hôm nào nhất định phải ra mắt cho Khương Kỷ Hứa một người bạn trai tử tế. Cô không khước từ, nhận lời hết. Tối nay, cô uống cũng không ít. Có những lúc, duy trì tình bạn và tình cảm xã giao tốt đẹp trong việc làm là một điều rất hại dạ dày. Ăn cơm xong, mọi người lại liên tục đến quán karaoke hát hò, nhà hàng thỏa thuê. Tàn tiệc, về đến căn hộ chung cư cao cấp nhỏ của mình đã là một giờ sáng, Khương Kỷ Hứa ngã vật ra giường ngủ luôn. Cô không muốn tâm lý gì nữa, nhưng tác dụng lại bị một giấc mơ thức tỉnh. Cô bật đèn lên, ngồi dựa vào đầu giường. Chiếc đồng hồ đeo tay tròn màu trắng trên tường kêu những tiếng tích tắc liên hồi, hiển thị đã hai rưỡi sáng. Khương Kỷ Hứa day day trán, lúc cô đang định ngủ tiếp thì điện thoại cảm ứng bỗng đổ chuông, kèm theo đó là tiếng “ choang ” của chậu hoa bên ngoài rơi vỡ. Gió đêm càn quét qua khung cửa sổ, có vẻ như muốn đập vỡ kính để xông vào. Thần kinh của cô gái vừa gặp ác mộng vô cùng mẫn cảm, Khương Kỷ Hứa giống như một “ chú thỏ đế ” chui tọt vào trong chăn. Chiếc điện thoại cảm ứng trên tủ đầu giường vẫn không ngừng reo vang. Lát sau, một bàn tay trắng trẻo từ trong chăn thò ra, nắm chặt lấy chiếc điện thoại cảm ứng rồi kéo nó vào trong chăn. Trên màn hình hiển thị nhấp nháy hiện lên một số ít điện thoại thông minh lạ, Khương Kỷ Hứa cố trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình, ấn nút vấn đáp, rồi đặt điện thoại thông minh bên tai. Cô hít sâu một hơi nhỏ nhẹ lên tiếng : “ Xin chào ! Xin hỏi .. ! ” Kết quả, trong điện thoại cảm ứng không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô. Ngoài trời, gió lạnh thấu xương, toàn bộ thủy tinh trong căn phòng dường nhu đang hàng loạt rung lên … Vừa trải qua cơn ác mộng, Khương Kỷ Hứa nổi hết da gà, đang định tắt máy đi thì một giọng nói cố ý bị đè thấp truyền đến bên tai cô : “ Quay đầu nhìn ra hành lang cửa số nhà cô đi, ở đó hình như có một … ” Lời nói còn chưa dứt, Khương Kỷ Hứa đã vứt điện thoại cảm ứng ra xa, bật khóc nức nở. Đầu bên kia, một người đàn ông đầu húi cua giơ tay bật loa ngoài của điện thoại thông minh, rồi đặt lên bàn trà : “ Thẩm Hoành, Tiểu Hứa sợ đến phát khóc rồi. ” Không biết tiếng cười khởi đầu từ đâu, tiếp sau đó, mấy đôi nam nữ cũng cười sằng sặc. Tiếng khóc bi thương của cô gái trong điện thoại thông minh vẫn tiếp tục truyền đến … Một người đẹp tóc xoăn tỏ vẻ không vui : “ Tiểu Hứa là ai vậy ? ” Không ai đáp lại cô ta. Người đẹp hỏi lại người đàn ông ngồi bên cạnh mình. “ Là một kẻ nhát chết. ” Anh ta thản nhiên vấn đáp. Căn phòng này vốn đã hỗn tạp, giờ đây lại thêm tiếng khóc nức nở của cô gái trong điện thoại cảm ứng khiến tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp của Thẩm Hoành bỗng chốc trở nên không dễ chịu. Anh ta với tay ngắt điện thoại thông minh : “ Mấy người đã đùa đủ chưa ? ” Thẩm Hoành không phải người thành phố S, nhưng ở đây anh ta có nhà, có xe, có vốn, có cả đàn bà. Rạng sáng, buổi tụ tập với đám bạn kết thúc, anh ta lái xe dạo một vòng quanh thành phố, sau đó đưa người phụ nữ ngồi trên xe tới khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình, nhưng bản thân anh ta lại không xuống xe .

11

Re: [Hiện Đại] Em là tất cả những gì anh khao khát – Tùy Hầu Châu – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 1.2:

Xe đi tiếp tới một khu nhà ở ngoại ô thành phố. Anh ta hạ kính xe xuống, ngước nhìn lên tầng sáu. Cả dãy nhà chỉ có duy nhất tầng đó là còn sáng đèn.

Thẩm Hoành nhắm mắt suy nghĩ, tại sao hôm nay mọi người lại nhắc đến Khương Kỷ Hứa?

Không biết ai là người đầu tiên trong căn phòng đó đã khơi mào ra chủ đề về những bộ phim kinh dị, khiến các cô gái đều khiếp sợ nép chặt vào người mấy anh chàng ngồi cạnh. Một lát sau, có người nghĩ ra trò đùa ác ý kia, Triệu Việt lục tìm số điện thoại: “Gọi số này đi! Tôi mới lấy được mấy hôm trước, của Khương Kỷ Hứa.”

Ồ, Khương Kỷ Hứa, cái đồ nhát chết đó sao?

Muốn quên đi nhưng lại nhớ nhung khôn nguôi, tương tư là thứ chẳng đáng để bận tâm…(*)

( * ) Lời bài hát Tương tư trong bộ phim Hậu Tây du ký .

Khương Kỷ Hứa đã khóc rất lâu. Cô không hiểu tại sao bản thân mình lại trở nên yếu đuối đến mức bị một trò đùa quái ác dọa cho nước mắt nước mũi tèm lem. Dường như bao tâm trạng tồi tệ kìm nén hết ngày này qua ngày khác đều bộc phát hết vào ngày hôm qua, sau đó, tất cả đều trở nên tan tác, thảm hại.

Sáng nay, Khương Kỷ Hứa thở dài khi nhìn thấy đôi mắt sưng mọng của mình trong gương. Ánh nắng ban mai xuyên qua những sợi vải trắng tinh, rải rác khắp phòng, một ngày mới hỗn loạn lại bắt đầu.

Trong bếp, Khương Kỷ Hứa vừa pha cho mình một cốc sữa, vừa sắp xếp lại kế hoạch làm việc. Thật ra, trước buổi tối hôm qua, cô vẫn còn rất yêu quý cuộc sống hiện tại. Đời sống phong phú và công việc bận rộn khiến cô không có thời gian để mà đau thương với buồn khổ. Vào những phút thảnh thơi hiếm hoi, cô sẽ tạm nghỉ, làm những việc nhẹ nhàng, lãng mạn theo sở thích để xóa bớt những nếp nhăn do thời gian để lại.

Từng ngày cứ nhẹ nhàng trôi đi, cuộc đời phía trước của cô đầy triển vọng, tràn trề sức sống với bao khát khao, hoài bão… Mặc dù cuộc sống hiện tại khác xa so với tưởng tượng của cô trước đây, nhưng cũng không hề tệ. Cô có thể tự cung tự cấp, tự lập cả về vật chất lẫn tinh thần. Cho dù ngày mai trời có sụp xuống, cô vẫn có thể ngủ một giấc ngon lành tới sáng.

Hôm qua, cô khóc lóc dữ dội tới mức hai mắt sưng đỏ nên hôm nay, khi đi làm mọi người đều quan tâm hỏi han. Khương Kỷ Hứa một mực giải thích là do bị dị ứng thuốc nhỏ mắt. Khi cô tới chỗ Lục Tự đưa tài liệu, anh cũng hỏi thăm cô: “Có chuyện gì vậy? Tối qua gặp chuyện không vui sao?”

Đôi mắt tinh tường của Lục Tự phát huy tối đa khả năng vào lúc quan sát sắc mặt của người đối diện. Khương Kỷ Hứa có thể lừa được những người khác, nhưng không thể qua mặt được Lục Tự, nói dối chỉ càng khiến cho cô lộ ra vẻ thiếu tự nhiên. Cô suy nghĩ một lát, cố gắng tỏ ra thoải mái: “Tối qua, sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, nghĩ tới việc mình lại già thêm một tuổi, tôi cảm thấy hơi đau lòng.”

“Phụ nữ các cô thật là…” Lục Tự mím môi, để lại tên của mình ở trang cần ký trong tập tài liệu rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Giám đốc Khương mới có hai mươi lăm tuổi thôi mà.”

Khương Kỷ Hứa lắc đầu: “Từ hôm nay đã là hai mươi sáu tuổi rồi.”

Sau khi bước ra khỏi phòng của Lục Tự, Khương Kỷ Hứa lại đi kiểm tra một lượt tất cả các phòng như thường lệ. Đi qua phòng 6089, thấy cửa mở, cô đang định gõ cửa để vào nói lời chào buổi sáng với khách thì thấy một người đẹp để mái ngố, trên người vẫn mặc áo ngủ bước ra. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, nhìn vào thẻ tên trên ngực Khương Kỷ Hứa rồi ra lệnh: “Gọi giúp tôi một phần đồ ăn sáng, bao gồm: bột yến mạch, nho khô, sữa tách kem và hoa quả tươi!”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười, nhanh chóng ghi nhớ yêu cầu của cô ta trong đầu, cô đang định hỏi khi nào thì cần mang đồ ăn tới, điện thoại trong phòng bỗng reo vang. Cô nàng mái ngố chạy đến chỗ để điện thoại, vừa mới nhấc ống nghe lên, ngữ điệu đã thay đổi hẳn, thanh âm lười biếng mang theo chút gợi cảm: “Tổng Giám đốc Thẩm nhớ đến em rồi sao? Em cứ tưởng là sau buổi tối hôm qua, Tổng Giám đốc Thẩm quên em luôn rồi chứ…”

Một lúc sau, cô ta cúp máy, nhìn thấy Khương Kỷ Hứa vẫn đứng đó liền xua tay: “Thôi, không cần mang lên nữa đâu!”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Quý khách có yêu cầu gì xin hãy nói cho chúng tôi biết!”

Làm xong một loạt các công việc phục vụ lặt vặt của khách sạn kiểm tra hết một lượt cũng đã hơn mười giờ, Khương Kỷ Hứa vẫn còn chưa ăn sáng. Cô quay về phòng làm việc ăn tạm vài miếng sô-cô-la. Lúc quay đầu nhìn thấy cuốn lịch để trên bàn, huyệt thái dương của cô giật giật mấy cái, ngày mai đã là thứ sáu rồi.

“Thượng đế” sắp tới rồi.

Khương Kỷ Hứa, với tư cách là quản gia tại phòng của Quý Đông Đình, đi theo Lục Tự đến sân bay để đón khách quý, vài vị lãnh đạo cấp cao của Công thương nghiệp Bắc Hải cũng đi cùng. Cô tập trung nhìn về phía trước, cố gắng tỏ ra bình thản, thế nhưng, lần đón tiếp này, ngoài cô ra đều là đàn ông, vì vậy, cô bất đắc dĩ trở thành đối tượng được chú ý đặc biệt.

Có những người đàn ông cực kỳ thích chòng ghẹo phụ nữ, không lợi dụng được thân thể thì đành kiếm chút hời trong lời nói. Nhìn bề ngoài thì ai ai cũng giày da bóng lộn, quần áo chỉnh tề, nhưng thực chất lại không ít kẻ mặt người dạ thú.

Trong lúc nói chuyện, Lục Tự vô tình giúp cô giải vây một lần, Khương Kỷ Hứa lấy làm cảm kích, vô thức đứng gần Lục Tự hơn một chút. Lục Tự chau mày nhìn cô, khóe môi bất giác cong lên.

Khương Kỷ Hứa đã từng đọc được đoạn miêu tả về Quý Đông Đình trong một cuốn tạp chí: Nếu có một người đàn ông luôn khiến cho người khác phải dừng lại ngắm nhìn vài giây, trên người lúc nào cũng toát ra một loại khí chất làm rung động lòng người, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến phụ nữ say mê đắm đuối, thì người đó chính là Quý Đông Đình.

Thời buổi này, tạp chí tài chính cũng viết không khác mấy tờ báo giải trí là bao.

Loa phát thanh của sân bay truyền tới một giọng nói ngọt ngào, thông báo về thời gian cất cánh và hạ cánh của các chuyến bay. Khi biết tin chuyến bay của Quý Đông Đình hạ cánh muộn hơn bốn mươi phút so với dự kiến, gương mặt của mấy vị lãnh đạo đều lộ ra vẻ khó chịu, rất cáu mà không làm gì được.

Lục Tự trước nay làm việc gì cũng rất chu đáo, nên đã sắp xếp cho các vị Giám đốc lên tầng hai uống cafe, còn Khương Kỷ Hứa tiếp tục ngồi lại phòng chờ để đợi Quý Đông Đình.

Chờ đợi khiến cô cảm thấy hơi nhàm chán, bèn lấy điện thoại ra xem tin tức để giết thời gian, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra. Thời gian chậm chạp trôi đi…

Tiếng loa phát thanh lại vang lên. Đúng lúc này, một thanh niên có dáng vẻ của trợ lý cấp cao từ trong bước ra, trên người anh ta mặc âu phục là lượt, tay kéo một vali hành lý rất to. Khương Kỷ Hứa vội vàng đứng dậy, vừa ấn điện thoại gọi cho Lục Tự, vừa bước nhanh về phía trước.

Cô đoán không sai, chỉ chưa đầy nửa phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước ra. Người đàn ông cao lớn đang cúi đầu nghe điện thoại, nhìn từ xa chỉ thấy nửa khuôn mặt với chiếc mũi cao và chiếc cằm tuyệt đẹp của anh… Đến khi người đàn ông ấy ngẩng đầu, Khương Kỷ Hứa mới phát hiện ra đôi mày anh đang nhíu chặt.

Gương mặt tuấn tú, ánh mắt bình thản, nhưng trong sự bình thản ấy lại ẩn chứa chút kiêu ngạo khiến cho người khác cảm thấy ngạt thở.

Vị khách quý này có vẻ khó tính đây! Trong lòng Khương Kỷ Hứa hết sức âu sầu.

Quý Đông Đình nghe điện thoại khoảng năm phút, chẳng hề bận tâm đến những việc xung quanh. Tất cả mọi thứ đương nhiên đã có trợ lý của anh sắp xếp. Khương Kỷ Hứa chào hỏi người trợ lý trước, rồi giới thiệu thân phận của mình, cũng nói luôn với anh ta rằng người của Bắc Hải sẽ xuống ngay lập tức.

Người trợ lý cười tít mắt, anh ta có vẻ là một người rất dễ gần.

Lúc Khương Kỷ Hứa nói chuyện với người trợ lý, bên tai vang lên tiếng nói chuyện điện thoại của Quý Đông Đình. Anh nói tiếng Anh với tốc độ khá nhanh, giọng điệu có vẻ hơi bực bội, nhưng giọng nói rất đặc biệt, rất trầm, rất khô khan, khi phát âm anh còn rất hay uốn lưỡi.

Khương Kỷ Hứa không thể cắt ngang, chỉ biết cười gượng với người trợ lý. Một lát sau, các sếp đã có mặt đông đủ.

Lúc này, Quý Đông Đình đã nói chuyện xong, anh tiện tay đưa điện thoại cho người trợ lý đứng phía sau. Anh nhếch môi, liếc cô gái đứng bên cạnh trước rồi mới đưa mắt nhìn về phía một đám đàn ông vừa lũ lượt kéo tới.

Phó Tổng Giám đốc của Công thương nghiệp Bắc Hải bước đến trước mặt Quý Đông Đình, lịch sự giơ tay ra: “Quý tiên sinh vất vả rồi! Tôi là Phó Tổng Giám đốc của Công thương nghiệp Bắc Hải. Vừa rồi không tiếp đón được từ xa, thật là… thất lễ quá!”

Quý Đông Đình bắt tay ông ta, nhả từng chữ rất rõ ràng: “Chào ông!” Lời chào tuy đơn giản, gãy gọn, nhưng trong giọng nói lại có chút miễn cưỡng.

Tiếp đó là người phụ trách hạng mục lần này, rồi tới Lục Tự… cuối cùng mới tới lượt Khương Kỷ Hứa.

Khương Kỷ Hứa đưa tay ra, Quý Đông Đình bắt tay cô với thái độ không nhiệt tình mà cũng chẳng hờ hững. Đối với phái nữ, anh luôn có sự ga-lăng và tôn trọng nhất định.

“Chào anh! Tôi là Khương Kỷ Hứa, nhân viên bộ phận khách hàng của khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình. Khoảng thời gian này, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí quản gia của anh.” Khương Kỷ Hứa lên tiếng, trên gương mặt cô là nụ cười trong sáng, ngọt ngào.

“Chào Khương tiểu thư!” Quý Đông Đình gật đầu.

Anh tuy đang chào hỏi cô, nhưng ánh mắt lại đầy ngạo mạn, con ngươi màu hổ phách phản chiếu những tia sáng nhàn nhạt. Xét về tướng mạo, Quý Đông Đình đúng là một người đàn ông cao to đẹp trai, còn về việc anh có thể khiến phụ nữ “say mê đắm đuối” hay không thì vẫn còn là vấn đề cần phải nghiên cứu thêm.

Ra khỏi sân bay, trong lòng Khương Kỷ Hứa có chút nghi hoặc: Quý Đông Đình không hề đi cùng cô gái nào nhưng rõ ràng trong tài liệu đã viết rằng anh sẽ đưa bạn gái theo. Như vậy là cô ta sẽ đến muộn một chút? Hay là sẽ đến sau? Khương Kỷ Hứa tạm thời chưa nắm bắt được tình hình, tất cả đành phải tùy cơ ứng biến vậy.

Công ty phái hai chiếc xe đến. Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình ngồi cùng một xe. Cô ngồi ở ghế lái phụ, hỏi thăm người đàn ông phía sau: “Quý tiên sinh, anh có muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước không?”

Quý Đông Đình từ chối: “Không, đến Nam Việt trước đi!”

Nam Việt là khu nghỉ dưỡng sáu sao Bạch kim có lưng tựa vào Nam Sơn, mặt nhìn thẳng ra Việt Hải mà Công thương nghiệp Bắc Hải dự định đầu tư xây dựng, còn Quý Đông Đình là nhà đầu tư lớn nhất của Công thương nghiệp Bắc Hải.

Khương Kỷ Hứa dặn dò tài xế rồi nhắn tin thông báo cho Lục Tự đang đi phía sau, rằng Quý tiên sinh muốn đến khu đất Nam Việt.

Dọc đường đi, Quý Đông Đình rất kiệm lời, còn người trợ lý lại không ngừng hỏi Khương Kỷ Hứa những chuyện liên quan tới thành phố S. Khương Kỷ Hứa làm công việc của một hướng dẫn viên du lịch, thuyết minh từ sự phát triển trong mấy năm gần đây của thành phố cho tới phong tục tập quán nơi đây. Cô không tiện nói những chuyện liên quan tới công việc, lại chẳng tìm được chủ đề nào hay, đành nói mấy chuyện vặt vãnh…

Cô lén quan sát biểu hiện của Quý Đông Đình, anh không hề tỏ vẻ không hài lòng, thế nên cô cứ tiếp tục bài diễn thuyết của mình, chỉ có điều, cô đang phải ngồi với tư thế không mấy dễ chịu. Ngược lại, Quý Đông Đình hết sức thoải mái tựa người vào ghế da, ánh mắt ung dung, trong sự nhàn nhã còn có chút hờ hững.

Khương Kỷ Hứa giới thiệu với Quý Đông Đình một số món ăn nổi tiếng của thành phố S, rất thích hợp ăn vào mùa đông mà lại tốt cho sức khỏe. Quý Đông Đình bỗng ngẩng đầu nhìn cô, thì ra là anh có hứng thú với chương trình dinh dưỡng à?

Khương Kỷ Hứa quan sát sắc mặt của Quý Đông Đình, trống ngực đập dồn dập. Cô hỏi dò: “Quý tiên sinh, bữa tối nay anh muốn ăn kiểu Trung Hoa hay kiểu Tây ạ?”

Quý Đông Đình tỏ ra thờ ơ với loại chủ đề này, tay trái của anh chống lên cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa xe: “Cô cứ tự sắp xếp đi!”

Khương Kỷ Hứa có chút khó xử. Với những người làm trong ngành khách sạn, điều đáng sợ nhất chính là khách hàng nói “thế nào cũng được”.

Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của người phụ nữ trước mặt, Quý Đông Đình thở dài rồi trả lời ngắn gọn: “Món Quảng Đông.”

Khương Kỷ Hứa lập tức tươi cười: “Vâng! Khách sạn của chúng tôi có hai vị đầu bếp làm món Quảng Đông rất ngon.”

Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa rồi nhếch môi cười khiến cô càng thêm căng thẳng. Cô vội nói: “Chúc Quý tiên sinh có một chuyến hành trình vui vẻ!”

Đám người ở Công thương nghiệp Bắc Hải chỉ chực moi tiền trong túi anh, chuyến đi này liệu có vui vẻ được hay không? Đợi Khương Kỷ Hứa quay người lại, Quý Đông Đình mới vô cảm dựa lưng vào ghế. Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, anh cũng hơi mệt rồi, mà khi mệt mỏi thì tâm trạng sẽ không thể tốt nổi.

Khương Kỷ Hứa nhìn trộm người đàn ông ấy trong gương chiếu hậu. Môi anh mím chặt, ánh mắt lạnh nhạt… Xem ra, tâm trạng có vẻ rất không vui nhỉ? Bỗng nhiên, ánh mắt của Quý Đông Đình chuyển hướng, anh cũng nhìn vào trong gương. Quả là một gương mặt cực kỳ lạnh lùng, Khương Kỷ Hứa vội vàng cúi đầu.

Đúng lúc này, trong xe vang lên tiếng rung của điện thoại. Khương Kỷ Hứa nghĩ là điện thoại của mình, nhưng cô còn chưa kịp thò tay vào túi đã thấy người trợ lý ngồi phía sau đưa chiếc điện thoại đang rung trong tay cho Quý Đông Đình: ‘”Quý tiên sinh, là điện thoại của Bạch tiểu thư.”

Quý Đông Đình uể oải đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh của thành phố bên ngoài cửa xe, không hề có ý định nhận điện thoại. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Trả lời giúp tôi!”

Bạch tiểu thư? Đó chẳng phải là cô gái mà trong tài liệu đã ghi rằng Quý tiên sinh sẽ dẫn theo hay sao? Điều tối kị nhất của nhân viên làm việc trong ngành khách sạn chính là sự tò mò. Khương Kỷ Hứa lặng lẽ nghiêng đầu, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người trợ lý áp điện thoại vào tai: “Bạch tiểu thư, tôi là Dean. Quý tiên sinh hiện đang nghỉ ngơi, không tiện nghe điện thoại… Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời tới Quý tiên sinh! Bạch tiểu thư khách khí quá!”

Cúp máy, người trợ lý quay sang nói với Quý Đông Đình: “Bạch tiểu thư nói là cô ấy đã xem dự báo, gần đây thời tiết ở thành phố S không tốt lắm, nhắc anh chú ý giữ ấm, ngày mai cô ấy sẽ tới đây.”

“Ồ!” Quý Đông Đình thản nhiên: “Nếu thời tiết không tốt thì hủy luôn chuyến bay của cô ấy đi, bảo cô ấy không cần phải tới nữa!”

Trợ lý lập tức nhận lệnh: “Vâng!”

Khương Kỷ Hứa chớp mắt, làm như chưa hề nghe thấy chuyện gì. Chiếc xe chạy êm ru giữa trung tâm thành phố, khi gần tới Nam Việt, trời đã có mưa nhỏ. Dưới màn mưa rả rích, cửa kính trên xe nhanh chóng bị phủ một màn hơi nước, thế giới bên ngoài trở nên mông lung, mơ hồ.

Xe dừng tại khu đất Nam Việt. Lục Tự và các cán bộ cấp cao của Bắc Hải đang cung kính đứng đợi Quý Đông Đình. Khương Kỷ Hứa cởi dây an toàn rồi xuống xe, đón lấy chiếc ô mà tài xế đưa cho. Cô bật sẵn ô, tiếp đó mới mở cánh cừa màu đen phía sau: “Quý tiên sinh, đã tới công trình Nam Việt đang thi công rồi.”

“Ừm!” Quý Đông Đình đưa mắt nhìn bầu trời xám xịt, sau đó mới từ từ nghiêng người bước xuống xe, động tác của anh tao nhã chẳng khác nào một vị quý tộc.

Khương Kỷ Hứa cố gắng giơ cao ô, nụ cười luôn thường trực trên môi. Đôi giày dưới chân cao năm phân, cô đi vào cũng gần một mét bảy, còn Quý Đông Đình cao tới một mét tám mươi lăm… Mưa phùn lất phất bay, vài giọt còn lưu luyến đọng lại trên vai cô.

Quý Đông Đình đi được vài bước bỗng khựng lại. Anh nhíu mày, lấy chiếc ô trong tay Khương Kỷ Hứa rồi đi lên phía trước.

Những người làm trong ngành dịch vụ chẳng bao giờ biết được mình đã đắc tội với khách hàng vào khi nào. Lúc Khương Kỷ Hứa vội vã chạy theo Quý Đông Đình, Lục Tự bước đến gần và đưa cho cô một chiếc ô. Khương Kỷ Hứa nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!”

Vẻ mặt Lục Tự hết sức thản nhiên: “Không có gì!”

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Một đám đàn ông mặc Âu phục kiểu cách tối màu, dường như đang hòa mình vào khung cảnh mờ ảo của đất trời.

Khi Quý Đồng Đình đi kiểm tra tiến độ công việc, Khương Kỷ Hứa đứng chờ ở một căn nhà đơn sơ bên ngoài khu vực thi công. Nhiệt độ ngoài trời khoảng bảy đến tám độ, mà cô chỉ mặc mỗi một bộ váy liền màu xanh nhạt, quần tất dù có dày đến mấy cũng không đủ giữ ấm cho cơ thể, đứng ở nơi không có lò sưởi thế này khiến cô rét run cầm cập. Một nhân viên trong văn phòng rót cho cô tách trà nóng. Khương Kỷ Hứa uống vào mới cảm thấy trong người ấm áp hơn một chút.

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Quý Đông Đình đang dẫn mọi người từ bên kia đi tới. Đôi giày da Oxford màu nâu đậm của người đàn ông ấy dính đầy bùn đất, nhưng đôi chân dài vẫn không ngừng bước từng bước vững vàng, trên người anh toát ra khí chất của tầng lớp quý tộc.

Điều mà bạn có thể cảm nhận một cách sâu sắc khi làm trong ngành khách sạn chính là sự phân chia giai cấp. Khương Kỷ Hứa vội thu ánh mắt về.

Đã sửa bởi Thiên Yết lúc 22.02.2015, 03 : 35 .

5/5 - (1 vote)

Bài viết liên quan

Subscribe
Notify of
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments